
Trong xã hội hiện đại, nơi mà sự phát triển kinh tế diễn ra mạnh mẽ, vẫn còn tồn tại những câu chuyện buồn về cuộc sống của người giúp việc. Một trong số đó là câu chuyện của Farah, một nữ giúp việc 38 tuổi đến từ Philippines, người đã trải qua những tháng ngày đầy khó khăn tại Singapore. Cô đã giảm 12 kg chỉ trong ba tháng vì chế độ ăn uống nghèo nàn, chỉ bao gồm mì gói, bánh mì bơ đậu phộng và nước lọc.
Farah hàng ngày phải đến cửa hàng tạp hóa để mua thực phẩm và nấu những món ăn phong phú cho gia đình chủ. Tuy nhiên, cô không được phép thưởng thức những món ăn mà mình đã chuẩn bị, ngay cả khi đó là thức ăn thừa. Điều này khiến cô cảm thấy bất công và thiếu thốn.
Chủ nhà không cấm Farah tự nấu ăn, nhưng thường xuyên phàn nàn về mùi thức ăn, ngay cả khi đó chỉ là cơm trắng và cá khô. Cuối cùng, cô đã phải chuyển sang ăn mì gói và trứng luộc, một chế độ ăn uống không đủ dinh dưỡng. “Đó thực sự là một cơn ác mộng”, Farah chia sẻ. “Tôi không còn cảm thấy đói, nhưng lại luôn trong trạng thái kiệt sức”. Cuối cùng, cô quyết định nghỉ việc để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trải nghiệm của Farah phản ánh một thực trạng đáng lo ngại trong cách đối xử với người giúp việc tại Singapore. Họ không bị đói, nhưng lại không được cung cấp chế độ dinh dưỡng đầy đủ, dẫn đến tình trạng mệt mỏi và thiếu thốn. Theo Bộ Lao động Singapore, từ năm 2019 đến 2023, đã có khoảng 630 khiếu nại từ người giúp việc về việc không được cung cấp đủ thức ăn.
Người đại diện của Bộ Lao động cho biết, phần lớn các khiếu nại này xuất phát từ sự hiểu lầm giữa chủ nhà và người giúp việc về nhu cầu và thói quen ăn uống. Bà Jaya Anil Kumar, giám đốc tổ chức Hỗ trợ di cư kinh tế (HOME), cho biết nhiều chủ nhà thường đơn giản hóa vấn đề thực phẩm, cho rằng chỉ cần người giúp việc không bị đói là đủ.
Nhiều trường hợp chỉ được phát hiện khi người giúp việc đã đến giới hạn chịu đựng, thường đi kèm với các hành vi khác như bóc lột và bạo hành lời nói. Vấn đề bữa ăn của người giúp việc không chỉ đơn thuần là việc có đủ cơm ăn mà còn liên quan đến việc thiếu thịt và rau củ. Bà Jaya nhấn mạnh rằng, mặc dù chủ nhà không cấm ăn uống, nhưng những lời mỉa mai có thể khiến người giúp việc cảm thấy sợ hãi và không dám tự lấy thức ăn.
Chủ nhà cũ của Farah đã sử dụng thức ăn như một công cụ thao túng, đưa ra như phần thưởng và rút lại như hình phạt. “Bà ấy biết tôi thích bơ đậu phộng, vì vậy mỗi khi không hài lòng, bà sẽ nói hết bơ”, Farah kể lại. Để chống lại cơn đói, cô đã phải mua đồ ăn vặt và giấu trong phòng.
Priya, một người giúp việc 26 tuổi đến từ Ấn Độ, cũng có một trải nghiệm tương tự. Cô chỉ sống sót với vài chiếc bánh chapati mỗi ngày trong ba tháng làm việc. Ban đầu, cô được ăn cùng gia đình chủ nhà, nhưng sau đó, họ không cho cô ăn cùng nữa và chỉ cho phép cô ăn thức ăn thừa. Để tự nuôi sống bản thân, Priya đã phải lén thêm rau vào nồi khi nấu cho chủ nhà và giấu bánh chapati để ăn sau.
Ông Michael Lim, giám đốc Trung tâm Lao động nhập cư tại Singapore, nhấn mạnh rằng chủ nhà cần nhận thức rõ nhu cầu thể chất của người giúp việc. Dù luật pháp đã bảo vệ quyền lợi của người giúp việc, nhưng ông vẫn tin rằng việc giáo dục nhận thức cho người thuê lao động là rất quan trọng.
Bà Jaya cũng cho biết, theo luật tuyển dụng lao động người nước ngoài, chủ nhà buộc phải cung cấp đủ thức ăn, nhưng khái niệm này vẫn còn mơ hồ và thiếu hướng dẫn pháp lý cụ thể. “Khi xã hội nhận thức rằng người giúp việc cũng là con người và cần được hưởng quyền lợi, mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi”, bà nói.