28 Tháng 4, 2025
screen-shot-2025-03-31-at-11-5-2588-8310-1743398998.png
Sau 15 năm làm việc ở nước ngoài, Ayu Rosita trở về quê hương nhưng vùng núi Tây Java (Indonesia) đã hoàn toàn khác so với trí nhớ của cô.

Trở về quê hương sau nhiều năm làm việc ở nước ngoài, nhiều lao động nhập cư như Ayu Rosita phải đối mặt với cảm giác lạc lõng và cô đơn. Họ không chỉ trở về với những kỷ niệm xưa cũ mà còn phải thích nghi với một môi trường đã thay đổi hoàn toàn.

Cuộc sống mới đầy biến động

Ayu Rosita, sau 15 năm làm việc tại nước ngoài, đã trở về quê hương ở vùng núi Tây Java, Indonesia. Tuy nhiên, nơi đây đã biến đổi với sự xuất hiện của các tòa nhà cao tầng, cửa hàng tiện lợi và giao thông đông đúc. Những gì cô nhớ về ngôi làng giờ đã trở thành một bức tranh hoàn toàn khác, khiến cô cảm thấy như một người xa lạ.

Với sự phát triển nhanh chóng của khu vực, Ayu nhận ra rằng bạn bè và người thân của mình đã chuyển đi nơi khác, trong khi những người còn lại đều là những đứa trẻ mà cô không quen biết. “Tôi cảm thấy như mình đã mất đi quê hương”, Ayu chia sẻ, khi mà cuộc sống nhàn rỗi sau nhiều năm làm việc khiến cô cảm thấy bồn chồn.

Khó khăn trong việc tái hòa nhập

Không chỉ riêng Ayu, nhiều lao động trở về sau thời gian dài làm việc ở nước ngoài cũng gặp phải những khó khăn tương tự. Họ phải đối mặt với sự cô lập, lo âu và thậm chí là trầm cảm. Mặc dù đã có nhiều tổ chức và nhóm hỗ trợ ra đời để giúp đỡ, nhưng cơ hội việc làm vẫn rất hạn chế, khiến họ cảm thấy như bị mắc kẹt.

Chính phủ Indonesia và Philippines đã có những nỗ lực hỗ trợ như cung cấp tiền mặt, vay ưu đãi và chương trình đào tạo kỹ năng, nhưng những giải pháp này vẫn chưa đủ để giải quyết vấn đề. Nhiều lao động vẫn phải vật lộn để tìm kiếm việc làm phù hợp.

Câu chuyện đau thương của Faye Miranda

Faye Miranda, một lao động nhập cư từ Philippines, đã phải rời xa ba cậu con trai để đi làm. Khi đang làm việc ở Kuwait, cô nhận được tin con trai mình lâm bệnh nặng. Ngay lập tức, cô trở về nhưng không kịp gặp con lần cuối. Nỗi đau mất con và cảm giác tội lỗi đã khiến Faye rơi vào trầm cảm. Tuy nhiên, khi tham gia vào các buổi chia sẻ với những người có hoàn cảnh tương tự, cô đã tìm thấy sự an ủi và động lực để vượt qua nỗi đau.

Những nhóm hỗ trợ lao động nhập cư

Những nhóm hỗ trợ như Sandigan ở Philippines và các tổ chức tại Indonesia đã ra đời trong bối cảnh đại dịch, khi nhiều lao động phải trở về quê hương. Những nhóm này không chỉ giúp họ kết nối mà còn tạo ra một không gian để chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Ông Wahyu Susilo, giám đốc tổ chức Migrant Care, cho biết nhiều nhóm bắt đầu từ những buổi gặp gỡ bạn bè, hàng xóm, tạo thành một mạng lưới hỗ trợ vững chắc.

Thách thức trong việc tái hòa nhập

Tại làng Dadap, nơi có gần 80% hộ gia đình từng có người đi lao động nước ngoài, nhiều người trở về gặp khó khăn trong việc thích nghi. Họ không chỉ phải đối mặt với sự thay đổi trong môi trường sống mà còn phải tìm cách kết nối lại với gia đình, đặc biệt là với con cái. Nhiều trẻ em thiếu sự quan tâm từ cha mẹ, dẫn đến việc học hành sa sút và thiếu kỹ năng xã hội.

Giải pháp cho lao động hồi hương

Để hòa nhập, lao động hồi hương cần chứng minh rằng họ vẫn có thể đóng góp cho cộng đồng. Ari Yulianto, một lao động trở về từ Malaysia, đã thành công khi mở trang trại nấm, mang lại thu nhập cao hơn so với khi còn làm việc ở nước ngoài. Tuy nhiên, không phải ai cũng có đủ vốn và kiến thức để khởi nghiệp, khiến nhiều người rơi vào tình trạng nợ nần.

Nghiên cứu của Tổ chức Di cư Quốc tế cho thấy rằng nhiều lao động nhập cư không có sự thay đổi tích cực trong tài chính sau khi trở về, với một tỷ lệ lớn vẫn phải đối mặt với khó khăn về kinh tế. Điều này cho thấy rằng, bên cạnh việc hỗ trợ tài chính, cần có những chương trình đào tạo và hỗ trợ tâm lý để giúp họ tái hòa nhập thành công.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *